Cơn bão số 3 không chỉ đem lại mưa gió tàn phá mà còn gây nên nỗi đau, mất mát không đong đếm được cho đồng bào miền Bắc. Trong bối cảnh ấy, tinh thần tương thân tương ái, chia sẻ những nỗi đau và khó khăn càng thêm mạnh mẽ. Đoàn thiện nguyện của Nhân Ái, với sự chung tay đóng góp của các ông bà và toàn thể cán bộ nhân viên, đã lên đường vào ngày 22/9 với nhiệm vụ cao cả: mang hơi ấm yêu thương đến với những mảnh đời đang chênh vênh giữa dòng nước lũ tại huyện Trấn Yên, tỉnh Yên Bái.
Địa điểm đầu tiên mà đoàn dừng chân là thôn Yên Phú, xã Hưng Thịnh, nơi những dấu vết của sự tàn phá do sạt lở đất hiện rõ. Tại Km23, chúng tôi lặng người trước ngôi nhà đổ nát của ba gia đình bị vùi dập, trong đó có một gia đình đã chịu nỗi đau tột cùng khi cả bố và mẹ đều qua đời, để lại ba đứa trẻ thơ dại: Quốc Bảo (12 tuổi), Quốc Việt (10 tuổi) và bé Quỳnh Mai (5 tuổi). Trái tim chúng tôi như bị thắt lại khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của các cháu, ánh mắt ngây thơ vẫn chưa hoàn toàn nhận thức hết mất mát đau đớn.
Trong căn nhà của bà nội, đoàn đã thắp nén nhang cho người quá cố, lặng lẽ gửi gắm những lời cầu nguyện cho hương hồn người đã khuất, đồng thời cũng trao đi chút tấm lòng với mong muốn giúp đỡ phần nào để bà và các cháu vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Những đôi mắt đẫm lệ của chúng tôi vẫn chưa kịp khô thì hành trình lại tiếp tục đưa đoàn đến thôn Việt Bình, xã Phúc Thành, nơi cơn lũ đã cuốn trôi mọi thứ, để lại cả một vùng quê chìm trong nước ngập và bùn đất. Đê bị vỡ, dòng nước dữ dội đã xô đẩy, cuốn trôi tất cả. Đoàn đã tận tay trao những phần quà thiết yếu như chăn, màn, nồi inox, gạo và bánh kẹo cho các gia đình.
Chứng kiến khung cảnh điêu tàn ấy, chúng tôi như cảm nhận được sự nghẹn ngào trong từng hơi thở. Những ruộng đồng, cây cối từng tươi tốt giờ ngập trong nước, hoang tàn đổ nát. Nhà cửa đã từng là mái ấm nay chỉ còn lại vách tường rách nát, nền nhà ngập bùn. Hai bên đường, đồ đạc và đất đá xô đổ, chắn hết lối đi. Mỗi bước chân đi qua đều thấm đẫm cảm giác xót xa, như thể chính mình đang cùng chịu chung số phận với đồng bào nơi đây.
Tuy nhiên, giữa những khó khăn ấy, chúng tôi vẫn thấy được ánh sáng của tình người, sự ấm áp của lòng nhân ái mà đoàn Nhân Ái mang đến. Mỗi phần quà được trao đi là từng lời động viên thầm lặng, là niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng cuộc sống của bà con sẽ sớm ổn định trở lại, rằng họ sẽ vững vàng hơn để vượt qua những thử thách tiếp theo.
Chúng tôi rời đi, nhưng tình yêu thương vẫn còn ở lại. Trong lòng mỗi thành viên đoàn thiện nguyện, hình ảnh những đứa trẻ, những nụ cười yếu ớt nhưng đầy nghị lực của bà con sẽ mãi không phai nhòa. Dù đường phía trước còn dài và gian nan, nhưng chúng tôi tin rằng, với sự đồng lòng và sẻ chia, mọi người sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này, để từng bước dựng lại cuộc sống đã bị cơn lũ cuốn trôi.